"CỤM THƠ TÌNH BUỒN" NHẬN LẠI ĐI EM Trả lại em đây lần trọn khối Những gì đã gửi tặng cho tôi Để mai, để mốt rồi năm tháng Thật chẳng còn chi với một người... Nầy bao thương nhớ nằm trong giấy Theo cánh thời gian chữ viết nhòa Một xấp cũ mèm pha trộn mới Từng làm bụng đói trở thành no Kia là bắp nấu khói bay hơi Lủng lẳng đong đưa cả một chùm Lững thững qua đường môi chúm chím Nhẹ nhàng lột vỏ, ấm con tim Còn đó công viên dưới bóng chiều Ráng tà rải nhẹ, gió hiu hiu Xung quanh bốn phía mà không thấy Chỉ thấy mình em với cánh diều Thêm vài rạp hát chiếu phim hay Màn ảnh, âm thanh, cảnh trí nầy Trước mặt mà như xa diệu vợi Chỉ nghe hơi ấm một bàn tay… Cuối cùng anh trả lại cho em Tất cả nụ hôn thắm thiết tình Ngây ngất, ngọt ngào hơn vạn mật Cả đời có lẽ vẫn hoài in Nhận lại đi em, trọn một lần Để không còn nữa những bâng khuâng Con đường phía trước dài hun hút Nghĩa lý gì đâu chút nắng tàn... ANH TRẢ MÀ SAO EM CHẲNG LẤY Anh trả mà sao em chẳng lấy Lại nghiêng đầu cúi nhẹ khăn tay Lau dòng châu lệ đang tầm tã Ướt đẫm bờ mi những giọt dài... Anh trả mà sao em chẳng lấy Để rồi ngày tháng ở bên kia Héo hon, da diết luôn buồn nhớ Ánh mắt thu mờ gửi lối đi Anh trả mà sao em chẳng lấy Sớm hôm thui thủi bóng cô đơn Ôm sầu khắc khoải vào trong dạ Siết chặt ngàn đau tím mảnh hồn Anh trả mà sao em chẳng lấy Mặc cho vàng võ với xanh xao Phấn son trâm lược nằm nơi đó Nhện bám tơ giăng tự lúc nào Anh trả mà sao em chẳng lấy Lại từng đêm thả vọng sang kinh Lời ca não nuột từ sâu thẳm Tím ruột, bầm gan vỡ mộng tình Anh trả mà sao em chẳng lấy Nhận mang vĩnh viễn ở con tim Vết hằn rạn nứt không lành được Để mãi đời em sóng vỗ thuyền… Khiến cho một kẻ suốt thời gian Lặng lẽ trầm ngâm dưới nắng tàn Nầy mắt, nầy môi, nầy kỷ niệm… Cứ hoài ẩn hiện xé tâm can... GIỮ LẠI ĐI ANH ĐỂ CÓ MÀ… Sao anh lại muốn trả cho em Mật ngọt yêu đương của thuở nào Suốt cả khoảng dài ta cạn chén Đậm đà, ngây ngất dưới trăng sao? Sao anh lại muốn đốt vùi đi Lóng lánh trong veo dãy ánh thề Từng toả khung trời gieo ý mộng Lâng lâng, dào dạt phả bờ mi Và sao anh lại muốn phôi phai Giũ sạch con tim chuỗi tháng ngày Ôm ấp, nâng niu ngàn nhịp đập Êm đềm, rung cảm nhớ về ai Nào của riêng em mà phải trả Nào em đòi lấy lại đâu anh Duyên tình tan vỡ đành cam chịu Tất cả còn kia hãy cất dành... Cho mảnh trăng thanh khỏi tủi hờn Ẩn mình thu bóng khuất đầu non Cho cơn gió thoảng đừng ngưng thổi Rải rác lá vàng cản bước chân Giờ đây em đã có chồng rồi Hai nẻo cuộc đời đứa mỗi nơi Khúc nhạc du dương thời dĩ vãng Trở thành loãng tiếng lạc chơi vơi Thôi thì kỷ niệm của ngày xưa Giữ lại đi anh để có mà Những tối đêm đen, chiều nắng xế… Cánh hồn bậu bạn ở trong ta... 10/1/2021 Nguyễn Thành Sáng
Sóng Gợn Cõi Dương Trần Vần thơ thắm đượm của Tình Nương Đã khiến tim anh gợn sóng buồn Cảm đóa thắm nồng treo bóng tưởng Canh dài vò võ, ngọn lay sương… Ngày tháng bên bờ em vấn vương Gót chân trĩu nặng thả trên đường Ánh sầu thỉnh thoảng xoay vòng hướng Rồi cũng âm thầm dạ nỉ non… Còn anh nhìn nắng rụng ngàn phương Thấy nhạt mờ xa phủ đóa hường Ngắm lá khô vàng rơi vất vưởng Nỗi niềm sâu thẳm tiếp rung chuông! Đôi ta ôm ấp mối tư tương Chẳng biết làm sao để tỏ tường Khiến những trưa hè nhìn cánh phượng Vật vờ lả tả, gợi ngàn thương Thương cho da diết của yêu đương Mà phải quặn đau khúc mộng thường Khắc khoải, nghẹn ngào treo gió lượn Ảnh hình loáng thoáng hiện màn gương Để thành ảo ảnh vị men hương Cạn chén say bay trải chập chờn Ngây ngất dạt dào bao lởn vởn Dưới bầu ráng tắt tím hoàng hôn! Khoảnh khắc loang dài từ xóm thôn Vào sâu tít tận cõi tâm hồn Luyến lưu tha thiết trao về chốn Hai nẻo cùng nhau… Một tiếng đờn… Có chút trào dâng ngọn lửa hờn Vì sao không thể bước xa hơn Khi cây đơm trái đầy mơn mởn Bị cả khung trời đậy tối om… Giờ mối duyên thề, nghĩa sắt son Bèo mây lỡ giạt, khuyết khung tròn Nhưng tình yêu dấu luôn gờn gợn Đành phải dương trần mỗi sớm hôm… 3/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Chảy Vào Tâm Can Giọt sầu em nhểu vào thơ Vơi đi héo hắt, những giờ buồn tênh Quặn đau thắt thẻo riêng mình Dòng sông hai ngả, ánh tình vướng mây! Tấc lòng biết tỏ cùng ai Chỉ thầm ôm ấp, tháng ngày chơi vơi Chiều chiều hướng vọng mù khơi Vấn vương, lưu luyến từng hồi xót xa Thời gian chầm chậm trôi qua Vầng đông mới đó, ráng tà lại kia Mà sao cứ mãi lê thê Tiếng chuông não nuột kéo về con tim Để rồi một đóa thuyền quyên Cô đơn thui thủi, khóc duyên lỡ làng Đêm đêm dưới ánh trăng tàn Chăn đơn giá lạnh, mơ màng hồn sương… Anh nghe da diết niềm thương Vườn cây đổ lá, uyên ương nghẹn ngào Tái tê khóe lệ ửng trào Nhớ nhung, yêu dấu… chảy vào tâm can… 6/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Tương Tư Em bên ấy nhỏ giọt buồn lên trắng Tìm phôi pha hụt hẫng mối tơ duyên Cảnh bến đợi mà thuyền đà xa vắng Để u hoài canh cánh dưới màn đêm! Rồi tối nay trăng cũng mờ nhạt khuyết Khiến cõi lòng da diết của em đang… Chìm thổn thức ngập tràn bao luyến nhớ Dấy thêm nhiều trăn trở, nỗi bâng khuâng Gặp nhau chi cho vương vấn hằn sâu Trời quạnh quẽ ôm sầu tim héo hắt Nhìn ánh vàng vỡ nát rụng về đâu Ngàn ảm đạm cuốn vào trong khóe mắt… Cũng như em! Khắc khoải nghẹn chơi vơi Đã đượm thắm thật rồi nơi tâm tưởng Vậy mà đời đôi hướng rẽ xa xôi Phải tê tái ngậm ngùi thu âm hưởng Khúc cung đàn réo rắt bản tình ca Ngày sớm tối ngân nga về sâu thẳm Đau đớn dạ, âm thầm thương nhớ quá Biết làm sao để có, để gần anh….. 8/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Anh Cũng Nhớ Em Trời đêm nay vắng lặng Cảm thấy nỗi bâng khuâng Thả lòng hướng vọng xa xăm Vấn vương, lưu luyến ngập tràn tâm tư… Tìm vơi bớt thẫn thờ Nắn nót mấy vần thơ Hốt sương đọng lá quanh bờ Trải lên mảng trắng, vật vờ bóng ai Loáng thoáng ở đâu đây Nỉ non điệp khúc hoài Hỡi người yêu dấu có hay Tình anh một ánh trăng đầy tặng em Và rồi cứ mỗi đêm Lặng lẽ ở bên thềm Nụ cười, ánh mắt… thuyền quyên Chập chờn ẩn hiện, miên man, dập dồn Du dương khúc nhạc đờn Dào dạt tận tâm hồn… Để thương để nhớ từng cơn Ngậm ngùi da diết ôm tròn đớn đau Bởi muốn bước qua cầu Về bên ấy gặp nhau Nhưng ơi! Chẳng biết làm sao Khi kia nhịp đã tự nào gãy đôi…. 9/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Lòng Ôi! Tiếc cuộc đời chẳng có em Sớm hôm gần gũi cận kề bên Dấu yêu ơi hỡi! Tình yêu hỡi Lưu luyến mà không thể bước tìm! Để bóng ảnh hình mãi vấn vương Chiều nâng ly đắng dạ u buồn Bờ môi, nét ngọc, lời tha thiết... Da diết, âm thầm vọng nhớ thương Biết nói gì đây! Trước cảnh tình Chỉ còn ấp ủ giữa hồn linh Phù vân lặng lẽ theo ngày tháng Bến cũ, vườn xưa gặp lại mình Anh sẽ tặng em trọn quả hồng Đắp bù lạc thế, buốt hàn đông Từ nay không nữa, không xa nữa Vạn kỷ nghìn năm nghĩa vợ chồng! Giờ thì hai nẻo cách đò ngang Mộng ước, tơ duyên đã lỡ làng Kẻ đóng khung đời trong bổn phận Người ôm gối chiếc, nỗi bâng khuâng Dòng sông, sóng nước lững lờ trôi Giây phút mơ đan khóe nụ cười Khoảnh khắc qua rồi, quay thực tại Vẫn là ảo ảnh tận xa xôi Rồi sẽ một lần ta tiễn đưa Khung trời êm ả trải đầy mơ Về nơi diệu vợi bầu thăm thẳm Trăng, gió, mây, sương…Đẫm lệ nhòa… 25/9/2018 Nguyễn Thành Sáng
Gặp Lại Em Thơ thẩn bâng khuâng giữa cõi đời Bạc tiền danh vọng chỉ lờ trôi Tâm tư ngày tháng mang canh cánh Nỗi nhớ xa xôi đến một người… Năm ấy tìm về thăm chốn xưa Bới vầng trăng rụng dưới cơn mưa Mới hay bến cũ dài năm tháng Quạnh quẽ đò đưa vẫn đợi mà… Chấn động bất ngờ tóe ánh linh Hồn thanh vạn kỷ nhập về thân Trí khai, thơ trải từ thu ấy Lặng lẽ thời gian dậy sóng tràn Tấc lòng dào dạt ngất ngây say Vào ảo ảnh ngàn thả cánh bay Đuổi gió, lùa mây, khều tuyết trắng Mong tìm gặp lại bóng hình ai Ba năm thắm thoát mối tơ vương Lúc nhạc du dương lúc sáo buồn Bỗng một chiều kia qua xứ lạ… Từ trong tiềm thức …Thấy tình Nương!…. 12/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Buồn Mênh Mông Nàng bên ấy bềnh bồng nỗi nhớ Lặng lẽ ngồi, trăn trở sầu ai Tấc lòng hướng vọng trời mây Nỗi niềm héo hắt, đoạn đoài xót xa… Từ sâu thẳm ngân nga điệp khúc Bao ảnh hình từng phút trồi lên Thiết tha! Ôi mối duyên tình Lại đành thui thủi riêng mình lẻ loi Để quạnh quẽ, ngậm ngùi u ẩn Sớm trưa chiều thơ thẩn chơ vơ Mỏi mòn canh vắng chìm mơ Khung mờ le lói, vật vờ bóng thu… Còn ở ta mịt mù lam khói Dưới ráng tà phủ lối chân đơn Hồn thương trước mặt chập chờn Xoa em chẳng được… từng cơn não nề Yêu da diết ánh thề vạn kỷ Cứ mãi hoài âm ỉ vấn vương Đêm đêm thao thức nhìn sương Bao nhiêu giọt nhỏ, bao buồn bấy nhiêu… 13/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Thao Thức Nhớ Em Đêm nay vắng bóng của người thương Ngõ trước vườn sau đọng nét buồn Lui tới, ra vào hằng mấy lượt Chỉ nghe văng vẳng tiếng rung chuông! Nầy! Hi hi…chồng “oác” kinh khủng Đó! Em nhớ quá mình ơi Kia! Ngủ ngon nhé hỡi chồng Nọ! Vần ấy em bị bí rồi….. Tất cả ngọt ngào nũng nịu yêu Để giờ lặng lẽ dưới khung chiều Trầm ngâm, hớp đắng, niềm thơ thẩn Dào dạt bâng khuâng, lắc ngọn diều Khúc nhạc dịu dàng của ái ân Phả vào sóng nước gợn lăn tăn Thuyền duyên chầm chậm bơi trên ấy Êm ả lâng lâng điệp khúc đàn! Nếu chẳng gặp nàng ta sẽ sao Có màu thu quạnh, gió từ đâu Kéo về lảy lá vàng rơi rụng Lữ khách dừng chân chạnh nhuốm sầu? Có đêm thao thức ngắm mây mờ Hốt bóng rụng tàn dệt ý thơ Để nghẹn, dể hờn và để hận… Cái thời lửa dậy cháy niềm mơ? Em đã tặng anh một chữ tình Giúp làm sống lại một niềm tin Dầu mưa tầm tã hay giông bão… Gốc rễ là đây, sẽ tượng hình… 15/4/2018 Nguyễn Thành Sáng