Ngần Ngại Nhưng Trong Lòng… Sao nàng lăng lẽ đứng nơi đây Diễm lệ thanh tao lộ nét hoài Có phải tâm hồn đang uất nghẹn Hay sầu cảnh vắng, gió heo may?... Mà sao ánh lệ ửng lưng tròng Đăm đắm thả nhìn khoảng trống không Nhè nhẹ đưa tay lùa mái xỏa Buông dài não nuột phả mênh mông… Ta khách dạ hành dưới bóng đêm Cũng từng vỡ mộng nát con tim Cứ mỗi tối trời sương đọng lá Là ngàn vương vấn chẳng cho yên Nên bước chân dài để nhẹ vơi Nỗi buồn canh cánh vọng xa xôi Làm ngàn da diết, muôn tê tái Thắt thẻo tâm can cả một đời… Lững thững âm thầm tiếp tục đi Tiếc người mỗi cảnh mỗi vân vi Cõi lòng chạnh muốn gần chia sẻ Ngần ngại… Bên trong một cái gì!... 26/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Phải Vậy Không Mình Đêm đã buông rồi em thấy không Trở trăn, thao thức mãi trong lòng Yêu đương mộng thắm như gang tấc Nhưng thật cuộc đời vẫn giá đông! Chăn đơn, gối chiếc vẫn nơi đây Vương vấn, bâng khuâng vẫn ngập đầy Vẫn lặng âm thầm trong nỗi đợi Một ngày nào đó được cùng ai… Hai buổi sáng chiều em thả chân Ngồi xe, nhiệm sở… lắm bao lần Lâng lâng chạnh nhớ hồn yêu dấu Dào dạt con tim gợn sóng tràn… Nhìn ai hạnh phúc bước chung đôi Chốc chốc vang lên chuỗi tiếng cười Chợt thấy cõi lòng thêm trống trải Nghẹn ngào se tím cả bờ môi! Cố quên…! Ba chữ cố quên đi Ở tận bên trong…Nếu mãi thì… Khiến dãy ánh buồn loang khóe mắt Phải rồi! Ảo ảnh chẳng là chi…. Huống hồ ở tận chốn ngàn xa Loáng thoáng hàng mây phủ sắc mờ Thuyền đã cắm sào, dây chặt buộc Còn gì đâu nữa để đan mơ… Có phải vậy không? Hỡi! hỡi mình! Mà sao trăng sáng ánh lung linh Đêm nay bỗng tắt rơi ghềnh núi Để ám trùm lên trọn chữ tình!.... 26/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nương Đây Mà Ô kìa! Giọng nói rất thân quen Khắc đậm trong tim tự thuở nào Giờ khúc êm đềm xưa trở lại Khiến lòng ta bỗng thấy nao nao!... Dưới bóng đêm đen tiến lại gần Kỷ nhìn kiều diễm đó là ai… Ơ…Ơ…Sao thấy như giông giống Nương Tử! Vợ hiền! Có phải đây? Cũng nầy vóc ngọc, nét đan thanh Suối biếc long lanh đượm chút buồn Mái xỏa nhung huyền lay trước gió Làn hương da thịt của người thương… Hồn Nương! Bạn ngọc thật đây mà Đã mấy trăng rồi dưới cõi âm Kẻ ở, người đi, rồi lại kiếm… Vạn sầu, tấc dạ cứ bâng khuâng…. Anh nhớ thương mình, nhớ lắm ơi Lạc dòng nhân thế mãi chơi vơi Đêm đêm hồn xuất theo mây gió Khuây khỏa niềm đau giữa cuộc đời… 27/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Tình Yêu Trong Nỗi Đợi Bỗng gió từ xa đẩy vạt mờ Khiến trời tối góc phủ vần thơ… Bâng khuâng khắc khoải, sầu tê tái Cứ mãi loanh quanh, dạ thẫn thờ! Thao thức âm thầm giữa bóng đêm Nhớ từng ánh mắt, nụ cười duyên… Bao lời non nỉ, bao âu yếm… Lưu luyến làm sao! Một nỗi niềm Đâu ngàn êm ả dưới trăng thanh Khơi dậy lâng lâng phả thượng tầng Xúc cảm dâng trào lên ánh mắt Nầy môi, nầy má…ngất ngây anh Đâu chiều giọt đắng trôi từng ngụm Hương vị vào sâu quyện tấc lòng Man mác tâm hồn treo sóng nước Lững lờ vương vấn trải mênh mông… Thế sự ai hay chuyện vỡ tình Ngàn đau da diết quấn hồn linh Bất ngờ một thoáng trong tiềm thức Ánh lóe bừng lên… Nhớ lại mình Thì đã lỡ làng một chuyến xe Đường trần cách biệt, tím hồn ta Thôi thì yêu dấu đành quay mộng Khuây khỏa phù vân để đợi mà… 30/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Giây Phút Ngỡ Ngàng Ôi xúc cảm, muôn phần da diết Trước những lời tha thiết của nàng… Anh là… có phải Hồn Lang? Một luồng chấn động loang tràn quả tim! Đúng thật rồi! Chính em! Nương Tử! Cả một đời ta nhớ, ta thương Đêm đêm thả gót ngàn phương Bóng người dạ khách ôm buồn tìm ai Giờ tao ngộ đêm nay giữa mộng Dưới khung vàng lồng lộng gió đưa Bất ngờ khoảnh khắc ngẩn ngơ Ảnh hình kỷ niệm vật vờ đó đây!... Ta cạn chén men say nàng rót Rồi nhẹ nhàng nhìn “đó” xem sao… Cũng nầy thỏ thẻ ngọt ngào Cũng khuôn trăng thắm, cũng đào trong tranh Nhưng suối biếc long lanh nhòa nhạt Gợi chút gì héo hắt nặng mang Hoặc giây phút chợt ngỡ ngàng Để mừng khôn tả khiến nàng đọng mi... 30/4/2018 Nguyễn Thành Sáng
Lần Về Tiềm Thức Gió vi vút, lao xao cành lá Lang giật mình tỉnh giấc men say Nhìn quanh….Nương vẫn còn đây Trầm ngâm nghĩ ngợi, đượm đầy ngẩn ngơ… Trên khung lộng trăng trơ nửa vạt Dưới lưng chừng bàng bạc mây trôi Lòng nghe xúc cảm bồi hồi Thương em cõi thế đầy vơi nỗi buồn Nay bất chợt trên đường giấc mộng Mảnh hồn linh hai bóng gặp nhau Ta thì nhớ rõ đuôi đầu Còn nàng ngờ ngợ trước sau sự tình! Muốn bước lại ôm mình thật chặt Xoa dịu niềm chất ngất bi thương Sợ ai chưa được tỏ tường Khiến cho chỉ mối, tơ vương đoạn lìa… Lang khẻ gọi…Nàng à!.... Ta kể : Chuyện một chiều ráng xế đìu hiu Nát lòng từ giả người yêu Dương trần cách biệt, để nhiều khổ đau… Nương ngồi đó! Lệ trào khóe mắt Còn Lang thì tợ nát tâm can Sự tình một thuở âm gian Nhẹ nhàng, thắm thiết kể lần Nương nghe…… 2/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Ôi! Một Mối Tình! Lặng lẽ ngồi đây dưới ánh đèn Từ từ nốc cạn chén thơ tim Bao câu, bấy chữ hòa trăn trở… Là muối là kim… Động nỗi niềm! Để ngàn da diết tận tâm can Thương nhớ trời xa một ánh vàng Khoảnh khắc vô tình…Tôi! Cánh gió Đẩy màn mây xám phủ bao quanh Đã khiến cho em phải vật vờ Cả vầng bỗng chốc nghẹn chơ vơ Canh khuya giá lạnh trùm tê tái Khắc khoải đìu hiu giữa nhạt mờ Âm thầm vương vấn mãi lê thê Mỗi độ hoàng hôn thả bước về Âm ỉ trong lòng trăm nỗi nhớ Nhịp buồn trĩu nặng gót chân đi Những lúc dừng tay, gác việc làm Thẫn thờ giây phút vọng xa xăm Lan man, tư lự…Em thầm hỏi! Có thật hay chăng chuyện thiếp chàng?... Anh hiểu em sầu, em luống đau Khi nhìn lấm tấm vạn vì sao Nhưng kia tít tận bầu thăm thẳm Chỉ thấy mà thôi, chẳng thể nào… Ôi! Trái ngang tình của chúng ta Cầu mơ đêm ấy quyện hồn qua Hương yêu ngào ngạt còn loang đó Tha thiết tràn đây khắp… Vậy mà!… 4/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Một Thoáng Ta Về Nơi Bến Mơ Một thoáng ta về nơi bến mơ Nhìn quanh bốn phía thật nên thơ Hiu hiu thỉnh thoảng vờn hoa lá Loáng thoáng rung rinh cận mé bờ! Nhẹ nhàng thả bước khắp xung quanh Đây đó sum sê trĩu nặng cành Lác đác ửng vàng khơi ý nhị Gợi vài chim sáo lượn qua nhanh Hàng cỏ xanh rì cặp lối đi Vô tư tắm mát tợ đê mê Nằm im, êm ả theo ngày tháng Mặc khách nhàn du tới hoặc về Có dòng suối nhỏ chảy ngang hông Để kẻ trông nom tưới mảnh trồng Róc rách âm vang ru dỗ giấc Những hè nắng cháy phủ mênh mông!… Dừng chân đứng lại, giữa hàng cây Ngắm nghía kỷ xem ở chỗ nầy Xếp gót, ung dung ngồi xuống nghỉ Phong trần mấy độ thả trôi bay Chẳng biết đường xa mỏi mệt rồi Hay bầu trống vắng chạnh chơi vơi Tìm quên khoảnh khắc… mơ màng điệp Bỗng thấy gần bên bóng một người Em nhoẻn nụ cười, thỏ thẻ duyên Cùng nhau tay nắm bước lên thuyền Thơ trăng, hồng tửu say niềm mộng Bất chợt sóng gờn…đảo lắc nghiêng… 8/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Mây Khói Chợt thấy chơi vơi cả nỗi niềm Và rồi lại muốn biến thành chim Bay xa, xa mãi, xa xa mãi Cuối tận ngàn khơi, khuất nẻo tìm! Để không còn thấy bóng hình ai Ẩn hiện trong đây…Tại chỗ nầy… Mà cả chuỗi dài muôn nhịp đập Khiến lòng ta cảm, khiến ta say Để không còn nữa những canh thâu Hướng vọng trời đêm, dạ nhuốm sầu Thương bóng con đò neo bến đợi Còn người lữ khách hiện nơi đâu Dể chẳng hoàng hôn chạnh thẫn thờ Nhớ từng non nỉ trải vào thơ Yêu đương tha thiết giờ cam chịu Một kiếp trần gian, một cảnh chờ Để chẳng bâng khuâng nghĩ ngợi nhiều Lo tình bên ấy hiện ra sao Có vui khuây khỏa theo ngày tháng Hay phải vấn vương, phải vướng sầu!… Chớ ở làm gì cho tái tê Từng hồi nhè nhẹ kéo lê thê Phủ dầy bít kín lên trăn trở Đau đớn trùm bao khắp nẻo về Giấc mơ bỗng chốc thành mây khói Chầm chậm loang tan giữa cõi trời Tức tưởi, nghẹn ngào hay nối tiếc Cũng đành chấp nhận…Thế mà thôi?! 9/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Tặng Em Khúc Nhạc Đàn Dẫu là ảo mà lòng anh vẫn nhớ Vẫn từng đêm trăn trở luyến lưu thêm Những chiều tà, lặng im quay nhìn đó Muốn được làm ngọn gió để tìm em! Tiếc chẳng thể xòe được cánh ngàn bay Bởi hình hài mang đây màn cát bụi Cõi phù vân đành trôi theo nước chảy Chuỗi tháng ngày cứ mãi lững lờ trôi Tình yêu dấu, đậm đà bao thắm thiết Tợ thác, ghềnh, suối biếc dưới tầng cao Róc rách nhẹ… về đâu nào hiểu được Chỉ âm thầm mỗi bước thấm vào sâu Em có hiểu vậy không hỡi hồn thương Có hiểu anh cũng buồn giăng ngõ tối Cũng ngập tràn rười rượi thả trăng sương Và thui thủi canh trường ôm nhức nhối?… Một cái gì luôn âm ỉ bên trong Như sóng vỗ bập bồng loang bọt trắng Tan rồi tụ, rồi tan chìm khuất lộng Chập chờn hoài, khuấy động dãy khung xanh Có đôi lúc muốn gào lên thật lớn Phôi pha niềm đau đớn cảnh éo le Sao xui khiến tình ta mang hụt hẫng Để một đời vương vấn, vọng trời xa… Trời khuya nay hạt mưa rơi tí tách Điệp âm sầu theo vách nhểu vào tim Góc lặng lẽ, lim dim, vần nắn nót Khúc nhạc đàn muôn thuở tặng cho em… 12/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Mối Tơ Tình Anh biết! Tình ta đã lỡ làng Cuồng phong vần vũ, khựng đôi chân Dẫu ngàn thương nhớ, muôn yêu dấu Cũng vậy mà thôi…Lạc tiếng đàn! Bên ấy âm thầm mỗi sớm hôm Lan man…khắc khoải, vọng đầu non Lòng em chẳng muốn mà sao vẫn Tê tái, bâng khuâng siết mảnh hồn Lác đác lá sầu dưới ánh khuya Em gom thành đống tụ ngoài kia Âm thầm đốt lửa cho bùng cháy Mong rụi tan đi, rải bốn bề! Nhưng rồi thoáng chốc gió đưa ngang Tung tóc dở dang xác héo tàn Nhìn đó, nhìn đây, niềm quặn thắt Nỗi buồn luẩn quẩn cuốn con tim Cô đơn gối chiếc lạnh khuê phòng Trăn trở, u hoài, nghẹn ngóng trông Tha thiết tràn đầy nơi tấc dạ Bóng thuyền mãi khuất tận xa xăm… Anh muốn kêu trời… thấu tới đâu Để vơi nhẹ bớt khối hờn đau Khát khao, lưu luyến nhưng không thể Cất bước lên trên một chiếc cầu… Ai nỡ xui chi giữa nẻo mờ Cánh hồn lạc lõng, tím chơ vơ Bỗng đâu điệp khúc du dương mộng Vạn kỷ trăng thề dậy giấc mơ… 14/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Bến Hẹn Mai NầyNương Tử ơi! Một trời thương nhớ! Thắt thẻo lòng, vàng võ héo hon Lang thang sớm tối gót chân Ba mùa lá đổ, bâng khuâng tím hồn!Từ sông lớn dập dồn sóng vỗ Đến đường làng, ngõ phố quanh co Rồi ra bát ngát đồng xa Lại sang nẻo vắng…để mà tìm em Lắm bao lần cánh chim rã mỏi Tựa góc sầu rười rượi vấn vương Tận cùng sâu thẳm, nỗi buồn Trào dâng lai láng, tư tương, lạnh lùng Chỉ thấy phủ mịt mùng dãy xám Gieo bốn bề u ám, quạnh hiu Mỏi mòn, khắc khoải, liêu xiêu Tà nhìn lá rụng thêm nhiều đớn đau! Nay bất chợt dạt dào gợn sóng Dưới khung mờ lồng lộng gió đưa Bóng hình yêu dấu năm xưa Hữu duyên tái ngộ giữa mùa tuyết băng… Ta xúc cảm, lâng lâng tấc dạ Lắng nghe nàng kể rõ sự tình Non thề biển hẹn ba sinh Giờ đây tái ngộ cho mình đoàn viên… Em có thấy! Con thuyền đậu đó Sẵn đợi chờ để chở uyên ương Đến nơi bến mộng vườn xuân Xem hoa đua nở tỏa hương ngát đầy? Hãy gần lại, đưa tay mình hỡi! Nắm chặt nhau bước tới bờ sông Từ nay thả cánh phiêu bồng Ngao du sơn thủy cho lòng phôi phai… Rồi đến lúc trời tây tắt nắng Dưới êm đềm lẳng lặng mây trôi Nhẹ nhàng khẻ nụ cười tươi Hồn linh hai đứa… Về nơi thuở nào… 16/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Một Thoáng Từ Ký Ức Lởn vởn hình em trong trí tôi Khiến lòng chạnh nhớ thuở xa xôi Cảnh đời dâu bể, về nơi ấy Dãi nắng dầm sương dưới bóng trời! Để tuổi xuân thì uổng phí oan Chìm màn u ám, tím vầng trăng Đẩy muôn lóng lánh dần phai nhạt Lặng lẽ chơ vơ cạnh héo tàn Thui thủi lạnh lùng mỗi sớm hôm Đêm đêm thao thức vọng đầu non Nỗi niềm canh cánh tiền cơm gạo Bám chặt cơ hàn, ghị bước chân! Còn đâu thanh thản với vô tư Hướng mắt nhìn quanh chẳng thấy mờ Bốn phía ngập đầy thơ với mộng Lữ hành thả gót tận xa lơ Còn đâu khoảnh khắc nhớ nhung thương Kỷ niệm thời gian trải chặng đường Nghe gió du dương vờn cỏ lá Ngắm hoa hé nụ tỏa làn hương… Em! Người con gái chốn đồng quê Suối biếc long lanh, đã nghĩ gì? Mà cứ nhiều lần vòng lối ngõ Cận rào, anh… hỡi!...Chớp làn mi Tôi biết! Tình yêu đã đến em Nhẹ nhàng ngày tháng thấm vào tim Nhưng đành giả bộ…ờ… ơ…ớ Bởi hiểu mai nầy…Tôi cánh chim… 18/5/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)