Nỗi Niềm Của Mẹ Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con Trong sáng, vô tư đượm cánh hồnMê mải sách đèn nuôi ước vọng Mà lòng của mẹ quặn từng cơn! Con lớn lên dần bên gối mẹ Trong dòng biển thắm ấm tình cha Nhấp nhô theo nước về sông lớn Hướng vọng mây ngàn một chốn xa Không thể để con phải nhuốm sầu Biến hồn tượng đá lặng chìm sâu Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời Sắc thắm phai dần cõi mộng rơi Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đổ Đành dừng ghé lại, cất chèo bơi! Nào hay nửa độ ánh phai mờ Mới biết nơi nầy chẳng có thơ Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu Chỉ còn ảm đạm với chơ vơ Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung Tình yêu nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn Chim đơn tịch vắng sầu tơi hót Vắng lặng mờ khuya xé mảnh hồn Vạn khúc êm đềm của trái tim Từ lâu mẹ khoá kín im lìm Đêm chung giường chiếu hồn xa biệt Hai sắc lạnh lùng trải bóng đêm… Nếu như hiểu được sự tình nầy Nửa độ hoa hồng có lắc lay Cánh mỏng dật dờ theo gió lộng Hương ngàn con trẻ có còn say! Nguyễn Thành Sáng