Thơ Bùi Giáng Sài Gòn, Chợ Lớn rong chơi Đi lên, đi xuống đã đời du côn Hỏi rằng quê ở nơi đâu Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà Hỏi rằng giờ đã chịu đi Về thiên đường ngắm mấy dì tiên nga Thưa rằng thà ở với ma Miễn là thấy lại được tòa Mông Rô Chèo ghe ra biển ghé vai Cầm con cá lại hỏi hai ba điều Cuối cùng quên mất bốn điều Sau cùng lại nhớ năm điều đã quên Ủa, phải anh Sáu Giáng đó không? Và cô có phải cô Bông năm nào? Anh còn nhớ rõ, ôi chao Vợ chồng tôi cũng lúc nào nhớ anh Anh điên mà dzui dzẻ thập thành Còn chúng tôi tỉnh mà đành buồn thiu Ngày mai ông sẽ lìa đời Các con ở lại buồn vui thế nào Ông về chín suối chiêm bao Thần tiên mộng mị mừng chào các con Xin làm con kiến đêm ngày Bò trên lá cỏ mỏng dày mở ra Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn Rong rêu ngày tháng rong chơi Tìm xuân tinh thể chốn nơi nào là Sưu tầm túy vũ cuồng ca Hồn nhiên như thể như là hài nhi? Chiêm bao tóc thuận tơ tùy Tồn sinh nặng nhọc nhu mỳ ở đâu Ngữ ngôn khép kín mặc dầu Hùng tâm tim máu óc đầu mở ra Dịu dàng cuối lá đầu hoa Mười về châu lệ chín sa dòng dòng Miêu Cương mạc ngoại hoài mong Hồng hoang chín bệ tấm lòng đầu thai Mùa xuân hiện giữa ngàn mai Nguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du Bóng mây trời cũ hao mòn Chiêm bao náo động riêng còn hai tay Tấm thân với mảnh hình hài Tấm thân thể với canh dài bão dông Cá khe nước cõng lên đồng Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng Tạ từ tháng chạp quay nghiêng Ầm trang sử lịch thu triền miên trôi Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con Ông điên từ bữa hôm qua Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm Thanh thiên về dự hội đàm Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau Ông điên từ một lần đầu Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau Tuyệt mù biển cạn sông sâu Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ Nỗi buồn nỗi khổ đời xưa Nỗi sung sướng đến móc mưa bất ngờ Đời xưa đất đá đều đờ đẫn điên Đời này đất đá cằn khô Điên duỗi dọc, điên ngửa nghiêng Điên là hạnh phúc thần tiên ở đời Điên rồi rốt cuộc hỡi ôi Cũng đành chấm dứt lìa đời hết điên Một tiếng hú giữa trời hiu hắt Trút trăm năm nháy mắt khung đời Trời xanh đất đỏ hai nơi Em điên từ bữa ra đời, em điên Beo và gấu đầu tiên chạy trốn Vượn đìu hiu nhìn lộn cây hoa Em về giũ áo phù sa Tiền trình vạn lý anh là đười ươi Xin chào nhau giữa con đường Mùa xuân phía trước miên trường phía sau Tóc xanh dù đã phai màu Với xuân xanh vẫn cùng nhau hẹn ngày Xin chào nhau giữa bàn tay… Gấu ôi điềm tĩnh đi ngang Cọp ôi dừng bước giữa hàng thơ hoa Đi về trong cõi người ta Trước là thi sĩ sau là đười ươi Trận sầu kết chặt cơn vui Tiền trình vạn lý chôn vùi dấu chân Đêm đêm anh ngủ màn trời Nằm trên chiếu đất dịch dời tủy xương Tủy xương dời dịch tuyết sương Trùng quan thu tóm về vườn giá băng Mồ hôi sa mạc hằng hằng Đổ ra thánh thót cản ngăn bốn mùa Nắng mưa dù thiệt dù thua Thiệt thua thù thắng thượng thừa thành thân Bấy nay kẻ Việt người Tần Bấy nay dưới nguyệt đếm gần đếm xa Đếm lui đếm tới đời ta Đếm từ mạt thế đổi ra thịnh triều Bất ngờ dừng sững đến điều Hồng hoang thái thậm hoang liêu dại khờ Đầy vai địa lý chép tờ Thơ về quá muộn tóc tơ điêu tàn Trời màn đất chiếu hỗn mang Sầu đi hỗn độn quá quan điệu chào Lên mù sương, xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Thì xin cứ để bóng chiều đi qua Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh. Em đi cây cỏ dậy thì Ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường Trùng lại giây phút phố phường Niềm vui quá khứ phi thường hồi sinh Chào em? có lẽ chẳng nên Nói gì nữa cả? giữa đêm tối mò! Chào em tính mệnh so đo? Chào em tính thể tò mò tuyết vân? Ấy xa xuôi? ấy gũi gần? Từ từ tự hỏi, tần ngần em sẽ thấy ra Đi về trong cõi người ta Người là người lạ ta là quá quen? Anh từ thể dục dưỡng điên Thành thân thơ mộng thiên nhiên một giờ Anh thương em như thương một bà trời Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ Kể ra từ bấy tới giờ Tình yêu phảng phất như tờ giấy rung. Trời sầu đất muộn thế ru Ban đầu em đã đi tu vội vàng Chân trời oán hận tràn lan Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa Bây giờ ngó lại người ta Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu. Thấy nàng ăn mặc nâu sồng Bỗng mơ tưởng tới ruộng đồng hoang liêu Lầu xanh dứt nhịp phù kiều Tà xiêm bạo động tư triều dậy cơn Nâu sồng ăn mặc sớm hôm Ðêm nằm ngó nguyệt sáng dòm song the. Rừng đêm lá rụng liên miên Bên bờ suối ngọc nàng tiên một mình Nàng về từ cuối chân mây Giữa đêm nàng tắm suối này suối kia Nàng có mặc áo mặc quần - Đây là rất mực giữa rừng Chẳng ma nào thấy, nàng ngần ngại chi Cởi phăng quần áo ra đi Suối rừng mát mẻ chờ nàng tắm cho Chẳng ma nào ngó thấy đâu! Ngại ngùng ngượng nghịu? Vì còn có tôi? Nhưng tôi đâu phải là ma? Kính thưa công chúa Kim Cương, Trẫm từ vô tận ven đường ngồi đây. Tờ thư rất mực móng dày, Làm sao định nghĩa đêm ngày yêu nhau? Lạc loài đã rớt đi đâu, Chiếc chìa khoá mộng rực màu so le. Ấy lời của tuyết của băng, Ấy lời của mộng hàng hàng vu vơ. Gánh than lên bán chợ Trời Thiên thần xúm hỏi em người ở đâu? Thưa rằng em ở rất lâu Trần gian dưới đó dãi dầu liên miên Bảo rằng chưa rõ tuổi tên? Thưa rằng tên tuổi là em đây rồi Nghĩa là sơn nữ đó thôi Hỏi rằng sao chẳng thấy môi em cười? Thưa rằng cười gượng không vui Nên đành mím miệng một đời cho qua Hỏi rằng dưới đó bông hoa Nở vào mùa hạ hay là mùa xuân? Thưa rằng cái đó em quên Vì chưng lo đốt than nên không nhìn Hỏi rằng một chút của tin Muốn trao em giữ, em xin thứ gì? Thưa rằng em chẳng biết chi Hỏi rằng em thích xiêm y không nào? Thưa rằng dày mỏng ra sao? Bảo rằng toàn gấm lụa đào nhung hoa Thưa rằng chẳng hợp màu da Toàn thân như hột chà là em đen Bảo rằng hãy tắm suối tiên Giờ sau em sẽ đổi đen ra hồng Thưa rằng em có tấm chồng Yêu màu da cũ kiếu ông em về Tại hạ ra biển Phen này lần ấy Ðể nhìn cô nương tắm Lúc bấy giờ bỗng dưng Tâm hồn tại hạ biến ra Làm nước biển Vậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắm Kẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng Sầu riêng châu chấu năm xưa Em về với ruộng cày bừa đã xong Em về rũ cỏ vào trong Vui về với hội trổ đồng đồng xanh Sầu riêng gác bỏ sau ghềnh Năm xưa châu chấu mang tên chuồn chuồn Trời xanh úp mặt nghe tin Thôi rồi! Em Má Ri Lyn đi rồi Từ đây ta bỏ ngai trời Thu thời gian đập tơi bời càn khôn Giữa hư vô nếu em còn Nhớ ta em gửi cái hồn cho ta Úp môi ôm mặt khóc òa Cồn lê lên miệng là ba bốn lần Cô Kim Cương ơi Nếu ngày sau tôi chết đi, mà cô không thể giỏ cho một giọt nước mắt Thì cô có thể giỏ cho một giọt nước tiểu cũng được Nhớ giỏ ngay trên nấm mồ Ở dưới suối vàng tôi sẽ ngậm cười mà đón nhận Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây