TÌNH VỠ Cả một vùng đen phủ xuống rồi Trời ơi! Tình thật đã xa tôi Trọn đời vĩnh biệt, ôm tan vỡ Một kẻ sầu sương, rụng rã rời! Sao lại giờ nầy phải đứng đây Trộm nhìn pháo nổ cưới nhà ai Để trông vui đón mừng hôn lễ Và nghẹn âm thầm nỗi đắng cay Em trắng tinh khôi màu áo cưới Môi hồng rực thắm nét xuân tươi Găng tay che khuất ngày xưa nắm Rộn rã, rền vang đón một đời Có lẽ giờ đây chẳng bận lòng Bởi hồn xưa cũ mới chôn xong Hôm qua trao gửi dòng dư lệ Quà tiễn sau cùng tặng gió đông?! Tôi biết tình tôi đã lỡ làng Vì không kéo nổi một vầng trăng Cho ai được sáng khi trời tối Nên phải đành cam nhận phũ phàng Em cứ vui đi, và hãy quên Thuở nào êm ả dưới trăng lên Anh à! Đẹp quá đêm nay hỉ… Một chuỗi cung đàn… khoả mất tên Ôi hỡi! Rồi đây những giá đông Em ngồi đan áo ấm cho chồng Có nghe trong gió thời đưa thoảng Ta vắng nhau rồi…lạnh lắm không?! Nguyễn Thành Sáng